Tôi năm nay mới 26 tuổi, hiện đang làm phiên dịch cho 1 công ty xuất nhập khẩu lớn. Còn chồng tôi 30 đang làm kỹ sư cầu đường. Nếu không có chuyện ghen tuông mù quáng của chồng thì có lẽ giờ này, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi đầy ắp tiếng cười và niềm vui bên thành viên mới. Vậy mà, tôi không thể ngờ được, chồng lại có thể xúc phạm mình như thế.
Chúng tôi yêu nhau 2 nằm rồi cưới. Chồng tôi là người cẩn thận, tốt tính, nhưng cục cằn. Vừa cưới xong thì anh xin chuyển sang làm thiết kế chứ không phải thi công nữa nên được ở nhà thường xuyên. Còn tôi cũng may mắn hơn khi sau cưới được thăng lên làm thư ký của giám đốc điều hành. Lên chức đồng nghĩa với việc bận bịu tối ngày, công tác, họp hành liên miên. Nhiều lúc tôi không còn chút thời gian nào cho gia đình nữa.
Vì thế mà chồng tôi càng ngày càng tỏ ra khó chịu. Nhất là khi biết người quản lý trực tiếp của tôi là anh chàng người Pháp, đẹp trai phong độ. Anh tỏ ý ghen tuông mù quáng, nghi ngờ tôi và anh người Pháp kia lăng nhăng ngoài luồng. Không biết bao nhiêu lần vợ chồng tôi bất hòa chỉ vì thói lúc nào cũng sợ mất vợ của chồng. Lúc nào anh cũng nghĩ môi trường thoải mái thì sẽ dễ sinh hư. Chính cái tư tưởng ấy đã giết chết hạnh phúc của gia đình tôi khi mới chỉ bắt đầu.
Mỗi lần về muộn, anh lại cao giọng: "Tiếp Tây có mệt không?". Cái kiểu hỏi móc đó làm tôi khó chịu vô cùng nhưng tôi vẫn chịu nhịn và lờ đi.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. (Ảnh minh họa)
Thấy tình hình ngày càng không ổn, tôi bắt đầu muốn chuyển vị trí để có thời gian chăm sóc chồng và sớm sinh con để anh bớt tính ghen tuông. Từ vị trí thư ký ấy, tôi chuyển về phòng hành chính ngày 8 tiếng. Sau khoảng 1 tháng ổn định công việc, tôi may mắn biết mình mang thai, tôi vui lắm và định dành cho chồng 1 bất ngờ lớn vào buổi tối. Tưởng chồng phải vui mừng lắm vậy mà anh chỉ cười nhạt rồi lẳng lặng ăn cơm.
Trong suốt thời gian bầu bí đó, chồng tôi không quan tâm mẹ con tôi là mấy, thái độ của chồng làm tôi tủi thân và không khỏi suy nghĩ : "Cứ làm như con người khác không bằng". Ấy vậy mà đúng là chồng tôi nghĩ vậy thật.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. Lần 2 là ngay ngày hôm sau khi tôi vẫn ở viện, anh vào mang theo một tờ đơn ly hôn nói tôi ký vào vì anh khẳng định đó không phải là đứa con của anh. Tôi bảo anh, ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, sao anh khẳng định vậy khiến con tủi thân. Chồng tôi hừ giọng: "Mũi cao như Tây, da trắng bóc trong khi cả nhà nội toàn ngăm đen... Giống mẹ thì có chứ nét nào giống bố?”. Anh bỏ lửng rồi đi thẳng.
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. (Ảnh minh họa)
Thật nhục nhã vì bị chồng nghi ngờ và nói oang oang trước bao nhiêu người. Tôi không cố gắng giải thích, vì rõ ràng đứa trẻ là con của tôi và chồng. Trông nó cũng không có nét nào gọi là "lai Tây", vậy mà chồng tôi nhìn kiểu gì lại ra như vậy. Tôi xin phép bố mẹ chồng được về nhà ngoại luôn với lý do để bà ngoại cháu tiện chăm sóc vì bà đã nghỉ hưu, còn bà nội vẫn bận đi làm. Trước khi ra viện, tôi không quên làm thủ tục xét nghiệm ADN cho con để chứng minh mình trong sạch.
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. Nghĩ mà uất ức quá, rõ ràng là người có trình độ, hiểu biết mà lại ghen tuông mù quáng đến như thế. Đến nỗi còn chối bỏ con thơ và làm vợ bị tổn thương nghiêm trọng khi vừa sinh con được 2 ngày. Lần này tôi cũng quyết ly hôn, để anh phải hối hận vì những gì đã nói, đã làm với hai mẹ con tôi. Tôi làm vậy có đúng không mọi người?